ĐI TÌM NGUYÊN NHÂN.
Tôi đã từng bị học trò phun nước miếng vào mặt.
Mặc dù câu chuyện đã xảy ra 25 năm nhưng nó vẫn cứ theo tôi làm bài học mỗi khi gặp một chuyện buồn. Là một giáo viên mới ra trường mang theo bao nhiệt huyết của người thầy giáo trẻ, Tôi hoàn toàn bất ngờ trước một hành động có kiểm soát của một học sinh cá biệt trong lớp tôi chủ nhiệm. Số là trong lúc truy bài một học sinh thay vì trả lời câu hỏi ,Em lại phun nước bọt vào mặt thầy. Tôi quá bất ngờ chưa kịp phản ứng gì cho đến khi lớp trưởng và một số học sinh khác định hành hung cậu học trò đó, tôi mới can ngăn, và cậu ta tự tiện bỏ ra khỏi lớp.
Tất nhiên Tôi không thể đứng lớp ngày hôm đó. Tôi tự hỏi mình đã làm điều gì sai? Có phải vì vô tình nào đó, mình đã xúc phạm học trò… Không ! Tôi chẳng tìm được lý do nào để giải thích cho hành động đó của em. Vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng cũng kịp mời phụ huynh của em lên tìm hiểu nhuyên nhân, trước khi hội đồng kỷ luật nhà trường họp để quyết định kỷ luật đuổi học em.
Thật bất ngờ, khi gặp phụ huynh của em, một bà ngoại còm lưng, lửng thửng, run rẩy trong cây gậy dò dẫm bước đi từng bước. Qua nước mắt của Bà, tôi mới biết được hoàn cảnh của gia đình em. Vì quá nghèo không đủ tiền lo cho con ăn học, cha mẹ phải ly hương làm rẫy ở trời Nam. Mọi sự chăm sóc nuôi dạy chỉ còn mình bà Ngoại chăm lo. Theo Bà, cháu nó có ý định nghĩ học từ lâu, nó muốn vào Nam làm kiếm tiền như bạn bè, như cha mẹ nó. Tôi không đồng ý và đây là cách mà Nó dùng để được đuổi học, để nó thực hiện ước mơ. Miền nam là thiên đường, ở đó không bị đói, không bị học. Cách nghĩ như vậy được phổ biến trong hầu hết các em mới lớn ở quê tôi.
Hội đồng kỷ luật nhà trường rồi cũng họp. Khi nghe trình bày, một số đồng nghiệp của tôi không kìm được tức giận, nói sao không đập cho nó một trận, Thầy hiền quá, bọn nó lờn. Tương lai của em đang phụ thuộc vào ý kiến của tôi. Tôi thấy mình ích kỹ nếu thuận theo quyết định đuổi học em. Chỉ vì tức giận, xấu hổ,trả thù ...Tôi sẽ vô tình làm theo tính toán của em. Tương lai của em rồi sẽ về đâu? khi suy nghĩ của cậu bé 17 cứ tưởng mình đã trưởng thành. Thế rồi, mình tôi đứng ra xin cho em được đi học trở lại. Tôi phải viết cam kết chịu trách nhiệm cảm hóa em.
Tôi không còn là thầy giáo. Rồi các học trò tôi cũng mỗi đứa một nơi. Vô tình các em biết tôi đang sống ở TP.HCM, nơi mà hầu hết các em đang công tác hoặc làm ông chủ. Riêng Em, giờ đã là một bác sĩ nổi tiếng ở đây. Có một dịp ngày 20/11 các học trò lớp của em tổ chức gặp mặt tại một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Em có mời Tôi đến dự, Để các em vui,Tôi có nhận lời nhưng tôi không đến. Có lẽ nhiều người không đồng tình, nhưng với Tôi, Thầy trò không nên gặp nhau trong quán nhậu. Hơn nữa đặc tính của người thầy là không muốn thấy sự thương hại của học trò. Hạnh phúc của người thầy là thấy được sự thành công của học trò, và chỉ có vậy. Tôi rất tự hào vì quyết định năm nào đã không đuổi học em. Có thể em đã quên nhưng tôi thì nhớ. Đây là một bài học về đi tìm nguyên nhân.